Jive
Sau điệu các điệu Pasodoble, Samba, Rumba và Cha Cha Cha, chúng ta tiếp tục với vũ điệu La tinh cuối cùng: điệu Jive. Đây là điệu nhảy của người Mỹ da đen, không có nguồn gốc từ châu Phi như các điệu Samba, Rumba và Cha cha cha.
Điệu này có nguồn gốc từ người Da đen ở Đông Nam nước Mỹ, nơi có liên quan đến cuộc chiến khiêu vũ với những người da đỏ Seminole Indians ở Florida. Có người cho rằng người Da đen đã bắt chước của người Da đỏ, nhưng cũng có người cho rằng người Da đỏ đã bắt chước điệu Jive mà người Da đen đã đem từ Phi Châu vào.
Chữ "Jive" có thể từ chữ "Jev" có nghĩa “nói xấu” trong ngôn ngữ Wolof của người Tây Phi. Chữ Jive theo người Da đen cũng có nghĩa tương tự là “nói láo, nói ba hoa“. Cũng có thể nó là do tiếng lóng "Jibe" trong tiếng Anh mang nhiều nghĩa xấu. Tuy nhiên không có một chứng cứ rõ ràng nào về tên của nó.
Trong thập niên 1880, các kỳ thi nhảy của người Da đen ở miền Nam thường dùng bánh làm giải thường nên điệu nhảy còn có tên là Cake Walk. Thông thường nó gồm có 2 phần biểu diễn luân phiên nhau: 1 cặp diễn hành trang nghiêm, và 1 cặp nhảy sôi động. Tất cả đều mặc quần áo rất đẹp. Nhạc nền được gọi là nhạc Ragtime, có lẻ do người tham dự mặc các "rag" (các tua vải) rất đẹp, hoặc là do âm nhạc được chẻ phách ra (syncopated) và xé nát phách ra (ragged). Nhạc và vũ điệu này sau đó trở nên thịnh hành ở những người da đen vùng Chicago và New York.
Năm 1926, sàn Savoy Ballroom mở ở Harlem, New York với ban nhạc jazz nổi tiếng của Fletcher Henderson. Các vũ công ở đây sau đó đã kết hợp Foxtrot, Charleston, Black Bottom và nhiều bước thú vật để tạo thành một điệu nhảy mới phù hợp với nhạc jazz. Điệu này nhanh chóng nổi tiếng với cái tên gọi là Lindy Hop. Vào năm 1934, Cab Calloway mô tả điệu nhảy ở Savoy là "like the frenzy of jittering bugs" (tạm dịch là sự điên cuồng của những con bọ nhảy nhót) và từ đó nó có cái tên mới là Jitterbug.
Thời kỳ đầu tiên, vào năm 1927, điệu nhảy được giới trẻ ủng hộ cuồng nhiệt nhưng người lớn tuổi tỏ ra thất vọng và có ý định cấm nó chơi ở sàn. Lý do là nó không chơi theo dạng tiến vòng tròn quanh sàn nhảy, làm rối loạn và ngán đường những người khác khiêu vũ theo dạng đi quanh sàn này.
Và từ vũ điệu này, giới trẻ đã phát triển thành những dạng khác như Swing , Boogie-Woogie, B-Bop (Beach Bop), Rock 'n' Roll, Twist, Disco, Hustle và Ceroc.
Như vậy có thể nói, từ Lindy Hop, điệu nhảy phát triển ra rất nhiều dạng, trong đó có Jive.
Thế chiến thứ 2 nổ ra, lính viễn chinh Mỹ đến Anh mang theo điệu nhảy này. Và tại Anh, năm 1940 Josephine Bradly đã giới thiệu Jive cho khán giả. Từ thời gian này nó bắt đầu được chuẩn hóa và phát triển để trở thành điệu Jive quốc tế (Ballroom Jive) dùng trong thi đấu và giao tiếp như ngày nay.
Người có nhiều công sức trong việc phát triển Jive là Walter Laird, ba lần vô địch thế giới Ballroom. Ông là một nhà khoa học, tốt nghiệp khoa học ở Đại học Essex. Do yêu thích khiêu vũ nên khi còn là học sinh, ông đã cùng cùng chị gái là Joan giành chức vô địch Jitterbug vào năm 1936. Vì là nhà khoa học cho nên Walter Laird có đầu óc phân tích và thường nghiên cứu các chuyển động trong khiêu vũ. Ông đã dành nhiều năm nghiên cứu Jitterbug cùng với các điệu nhảy khác từ Cuba và Brazil. Kết quả các nghiên cứu của ông là sự hệ thống hóa các vũ điệu Mỹ Latin trong quyển "Technique Of Latin Dancing" xuất bản vào đầu thập niên 1960's, hiện vẫn được xem như kinh thánh cho các vũ công trên khắp thế giới.
Người ta nói rằng Walter đã làm cho Lindy Hop đẹp hơn và thanh lịch hơn. Phiên bản Ballroom Jive của ông dựa trên một mô hình 6 phách của hai chassé dịch phách nhanh và một 2 bước rock chậm hơn. Trong các cuộc thi, nó được nhảy ở tốc độ 176 phách mỗi phút. Ballroom Jive là một điệu nhảy tiêu thụ năng lượng rất nhanh. Trong cuộc thi, Jive thường được nhảy sau các điệu Samba, Rumba, Paso Doble và Cha Cha.
Josephine Bradley giới thiệu Jive cho khán giả vào khoảng năm 1940's.
Mặc dù Ballroom Jive được xem là chuẩn mực và được các tổ chức khiêu vũ thế giới như WDSF hay WDC dùng thi đấu nhưng trong thế giới khiêu vũ giao tiếp, Jive không dừng ở đấy mà nó tiếp tục pha trộn với các điệu nhảy khác để phát triển. Đây mới chính nguồn gốc, là nơi sản sinh ra Jive trong tương lai, phù hợp với sự biến đổi của âm nhạc.
Điệu này có nguồn gốc từ người Da đen ở Đông Nam nước Mỹ, nơi có liên quan đến cuộc chiến khiêu vũ với những người da đỏ Seminole Indians ở Florida. Có người cho rằng người Da đen đã bắt chước của người Da đỏ, nhưng cũng có người cho rằng người Da đỏ đã bắt chước điệu Jive mà người Da đen đã đem từ Phi Châu vào.
Chữ "Jive" có thể từ chữ "Jev" có nghĩa “nói xấu” trong ngôn ngữ Wolof của người Tây Phi. Chữ Jive theo người Da đen cũng có nghĩa tương tự là “nói láo, nói ba hoa“. Cũng có thể nó là do tiếng lóng "Jibe" trong tiếng Anh mang nhiều nghĩa xấu. Tuy nhiên không có một chứng cứ rõ ràng nào về tên của nó.
Trong thập niên 1880, các kỳ thi nhảy của người Da đen ở miền Nam thường dùng bánh làm giải thường nên điệu nhảy còn có tên là Cake Walk. Thông thường nó gồm có 2 phần biểu diễn luân phiên nhau: 1 cặp diễn hành trang nghiêm, và 1 cặp nhảy sôi động. Tất cả đều mặc quần áo rất đẹp. Nhạc nền được gọi là nhạc Ragtime, có lẻ do người tham dự mặc các "rag" (các tua vải) rất đẹp, hoặc là do âm nhạc được chẻ phách ra (syncopated) và xé nát phách ra (ragged). Nhạc và vũ điệu này sau đó trở nên thịnh hành ở những người da đen vùng Chicago và New York.
Năm 1926, sàn Savoy Ballroom mở ở Harlem, New York với ban nhạc jazz nổi tiếng của Fletcher Henderson. Các vũ công ở đây sau đó đã kết hợp Foxtrot, Charleston, Black Bottom và nhiều bước thú vật để tạo thành một điệu nhảy mới phù hợp với nhạc jazz. Điệu này nhanh chóng nổi tiếng với cái tên gọi là Lindy Hop. Vào năm 1934, Cab Calloway mô tả điệu nhảy ở Savoy là "like the frenzy of jittering bugs" (tạm dịch là sự điên cuồng của những con bọ nhảy nhót) và từ đó nó có cái tên mới là Jitterbug.
Thời kỳ đầu tiên, vào năm 1927, điệu nhảy được giới trẻ ủng hộ cuồng nhiệt nhưng người lớn tuổi tỏ ra thất vọng và có ý định cấm nó chơi ở sàn. Lý do là nó không chơi theo dạng tiến vòng tròn quanh sàn nhảy, làm rối loạn và ngán đường những người khác khiêu vũ theo dạng đi quanh sàn này.
Và từ vũ điệu này, giới trẻ đã phát triển thành những dạng khác như Swing , Boogie-Woogie, B-Bop (Beach Bop), Rock 'n' Roll, Twist, Disco, Hustle và Ceroc.
Như vậy có thể nói, từ Lindy Hop, điệu nhảy phát triển ra rất nhiều dạng, trong đó có Jive.
Thế chiến thứ 2 nổ ra, lính viễn chinh Mỹ đến Anh mang theo điệu nhảy này. Và tại Anh, năm 1940 Josephine Bradly đã giới thiệu Jive cho khán giả. Từ thời gian này nó bắt đầu được chuẩn hóa và phát triển để trở thành điệu Jive quốc tế (Ballroom Jive) dùng trong thi đấu và giao tiếp như ngày nay.
Người có nhiều công sức trong việc phát triển Jive là Walter Laird, ba lần vô địch thế giới Ballroom. Ông là một nhà khoa học, tốt nghiệp khoa học ở Đại học Essex. Do yêu thích khiêu vũ nên khi còn là học sinh, ông đã cùng cùng chị gái là Joan giành chức vô địch Jitterbug vào năm 1936. Vì là nhà khoa học cho nên Walter Laird có đầu óc phân tích và thường nghiên cứu các chuyển động trong khiêu vũ. Ông đã dành nhiều năm nghiên cứu Jitterbug cùng với các điệu nhảy khác từ Cuba và Brazil. Kết quả các nghiên cứu của ông là sự hệ thống hóa các vũ điệu Mỹ Latin trong quyển "Technique Of Latin Dancing" xuất bản vào đầu thập niên 1960's, hiện vẫn được xem như kinh thánh cho các vũ công trên khắp thế giới.
Người ta nói rằng Walter đã làm cho Lindy Hop đẹp hơn và thanh lịch hơn. Phiên bản Ballroom Jive của ông dựa trên một mô hình 6 phách của hai chassé dịch phách nhanh và một 2 bước rock chậm hơn. Trong các cuộc thi, nó được nhảy ở tốc độ 176 phách mỗi phút. Ballroom Jive là một điệu nhảy tiêu thụ năng lượng rất nhanh. Trong cuộc thi, Jive thường được nhảy sau các điệu Samba, Rumba, Paso Doble và Cha Cha.
Josephine Bradley giới thiệu Jive cho khán giả vào khoảng năm 1940's.
Mặc dù Ballroom Jive được xem là chuẩn mực và được các tổ chức khiêu vũ thế giới như WDSF hay WDC dùng thi đấu nhưng trong thế giới khiêu vũ giao tiếp, Jive không dừng ở đấy mà nó tiếp tục pha trộn với các điệu nhảy khác để phát triển. Đây mới chính nguồn gốc, là nơi sản sinh ra Jive trong tương lai, phù hợp với sự biến đổi của âm nhạc.
Đặc điểm Jive
- Off Topic
- • Sôi nổi, có các cú đá (kick) và rảy chân (flick) như Rock&Roll
• Chuyển động: tại chỗ, tiến lùi, bật nảy lên khỏi sàn
• Loại nhịp: 4/4
• Tempo:- theo WDSF từ 42-44 nhịp (hay 168-176 phách) mỗi phút
- theo WDC là 44 nhịp (176 phách) mỗi phút
• Thời gian thi đấu:- theo WDSF từ 1 đến 1 phút 30
- theo WDC từ 1 phút 30 đến 2 phút.